Câu ngạn ngữ phổ biến "Ông trời không cho ai tất cả, cũng không lấy đi của ai tất cả" thường được nhắc đến. Tuy nhiên, đôi khi tôi cảm thấy không thể làm gì khi có cảm giác rằng tôi đang bị cuốn vào dòng người vô tận và bất lực. Cảm giác bất lực đến từ việc bản thân quá yếu đuối, khi tôi thiếu ý chí và sự cố gắng. Trong cuộc sống, tôi vẫn may mắn hơn rất nhiều người. Có những cậu bé, cô bé phải chịu đựng nỗi đau cả về thể xác lẫn tinh thần, không có cơ hội để đến trường, phải đối mặt với sự phân biệt xã hội, cảm giác xa lạ của bạn bè và sự bất lực khi có những khuyết tật trên cơ thể. Tôi hiểu điều đó từ một câu chuyện, câu chuyện quen thuộc trong giảng đường, câu chuyện về cậu bé viết bằng chân trong cuốn sách "Tôi đi học" của thầy giáo tài năng Nguyễn Ngọc Ký.
"Tôi đi học" là một tập nhật ký đầy nỗ lực của thầy giáo Nguyễn Ngọc Ký, là sự khẳng định rằng không gì là không thể, chỉ cần ta có quyết tâm, ý chí, khả năng đấu tranh và một cái nhìn tích cực về cuộc sống. Một người bạn của tôi từng chia sẻ: "Chúng ta phải biết sống lạc quan, không bao giờ cảm thấy bản thân bất hạnh. Ông trời đã sinh ra chúng ta, cho chúng ta một cơ thể hoàn hảo, một gia đình hạnh phúc để chúng ta gặp gỡ nhau, và đó là đủ rồi. Chúng ta phải vui lên, sống thay cho những đứa trẻ không thấy ánh sáng mặt trời, sống thay cho những người thực sự bất hạnh, phải vui lên, không buồn vì bất cứ điều gì."